Nhưng cô đã đánh giá thấp Phó Niên rôi, cô dài cổ cũng không thấy Phó Niên đâu thì cậu đã nhìn thấy Sở Dung rồi, cho dù trên đầu của Sở Dung đội một cái mũ lưỡi trai lớn nhưng chỉ một ánh mắt Phó Niên đã chú ý đến cô. "Chị ơi Phó Niên tiến lại, vỗ vào đầu nhỏ của Phó Dư, Phó Dư đang ngó nghiêng cùng Sở Dung bỗng nhiên giật mình, nhìn thấy Phó Niên liên mừng rỡ vẫy thanh kẹo chocolate trong tay: Nhìn này, em có kẹo này.' "Niên Niên đã ra chưa, mẹ lúc nấy không thấy con đâu." Sở Dung nghi ngờ chiếc mũ lưỡi trai đã che khuất tâm nhìn, Sở Dung ngẩng đâu để nhìn rõ hơn, có thể vì thế mà cô đã bỏ lỡ bóng dáng Phó Niên.

"Vâng ạ. Phó Niên nhận lấy thanh kẹo từ Phó Dư: "Đội mũ không nóng?" Cậu chú ý đến Sở Dung không giống mọi khi, tháng bảy này không lạnh, buổi tối còn phải bật điều hoà vì nóng mà Sở Dung lại đội mũ. "Nóng lắm! Cho nên chúng ta mau chóng về nhà thôi." Sở Dung gấp gáp mở cửa xe rồi mở tiếp điêu hoà trong xe, không khí lành lạnh bao quanh làn da, Sở Dung cảm thấy bản thân giống như con cá mắc cạn được ném vào trong nước, lập tức được cứu vớt.

"Lát nữa có khách đến nhà." Sở Dung khởi động xe: "Niên Niên không phiền chứ?"

Phó Niên ngồi ghế sau, giúp Phó Dư bóc vỏ kẹo chocolate, nghe vậy liên lắc đầu: "Dạ không ạ.

Thật tuyệt, trong lòng Sở Dung đang hôn Phó Niên điên cuồng nhưng bên ngoài vẫn tỉnh táo hỏi: "Ở trường vẫn ổn chứ?" "Dạ." Phó Niên gật đầu, cậu sờ vào chiếc cặp sách phình to, dừng lại một chút, tỏ vẻ thản nhiên: "Cuối kỳ này, tôi đem sách về."

"Thế à, tốt lắm. Khi đi có nặng không?" Sở Dung lặng lẽ quan sát Phó Niên qua gương chiếu hậu, rõ ràng tai cậu đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

"Không ạ, rất nhẹ thôi." Phó Niên nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ: "Chỉ vài cuốn thôi ạ" Sách của một học kỳ thì có mấy cuốn là cùng.

Sở Dung gật đầu... Ngay lập tức, không gian trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Phó Dư măm măm viên chocolate.

"Mẹ đã mua cho Tiểu Ngư vài quyển, còn riêng con là bốn quyển. Không biết con có thích không nhỉ? Nếu không thích, thì mẹ sẽ giữ lại để đọc." Sở Dung nói, nhìn qua túi sách trên ghế phụ và chợt nhận ra rằng cô đã mua theo sở thích của Phó Niên. Cô biết rằng nếu Phó Niên không thích, cô chỉ có thể lướt qua nội dung rồi để sách nằm im trên kệ.

Trong khi Phó Niên đang ngắm cảnh, anh chợt thay đổi tư thế, ngẩng cao đầu và chỉ thấy ánh sáng nhạt phản chiếu từ mảnh vải vàng trên ghế phụ. Phó Niên bất ngờ khi thấy mình cũng có sách. Anh vươn cổ tìm kiếm nhưng không thấy gì và bất ngờ hơn nữa khi nhận ra ánh mắt chứa ý cười của Sở Dung trong gương chiếu hậu. Hóa ra không hay, anh đã cúi người tạo thành hình vòng cung. Phó Niên hơi ngại khi bị bắt gặp đang nhìn túi, anh ngồi xuống, gãi tay và chậm rãi nói: "Cảm ơn."

"Không có chi." Sở Dung đáp lại với nụ cười nhẹ, giọng điệu thay đổi linh hoạt.

Kẹt xe trên đường khiến Sở Dung về nhà vào lúc mười một giờ bốn mươi. Dù dự định nấu thêm vài món nhưng khi vừa đến nhà, cô đã thấy thời gian eo hẹp, chỉ còn chưa đến hai mươi phút. Tuy nấu ăn không tệ nhưng tốc độ của cô hơi chậm và với thời gian ít ỏi như vậy, Sở Dung cảm thấy hơi bối rối. Cô chỉ có thể cố gắng hết SỨC.

Nhờ thím Vân giúp sẽ nhanh hơn nhưng không chắc ekip chương trình có đồng ý.

"Cô Sở, các bạn nhỏ cũng nên tham gia. Các bạn đã sẵn sàng chưa, không biết có giúp được gì không?”

Sở Dung vội vàng vào bếp, rửa tay xong là bắt đầu chuẩn bị nấu ăn. Cô không tỏ ra khó chịu mà thực sự đang lo lắng không hoàn thành được nhiệm vụ. Nhân viên công tác cảm thấy thiện cảm với Sở Dung ngày càng tăng, áp lực làm việc với cô cũng giảm bớt.

Khi Sở Dung hỏi về yêu cầu nhiệm vụ, nhân viên công tác đã trả lời bình tĩnh hơn, không còn lo lắng.

1.02520 sec| 2395.438 kb